Trời đã tối, ánh trăng quyến rũ lòng người.
Thẩm Mộc ăn vận chỉnh tề, chuẩn bị đi trong đêm đến gặp Chân Thục Hương.
Tào Chính Hương: “Đại nhân, thật sự không cần ta dạy ngài vài chiêu Nhất Kỵ Đương Thiên sao? Đây đều là kinh nghiệm ta đúc kết sau mấy chục năm lăn lộn chốn hồng trần đấy.”
“…” Thẩm Mộc nghe mà mí mắt giật liên hồi, lão xem hắn là hạng người gì vậy? Đùa sao, chút định lực này mà không có thì cũng đừng ra ngoài lăn lộn nữa: “Không cần, thật sự không được thì dùng đạo cụ là được.”
Tào Chính Hương: “!”
