Thẩm Mộc nghe vậy, khẽ nhướng mày, hắn quay đầu nhìn về phía Chân Vũ.
“Nói cách khác, chuyện Tùng gia ở Thanh Vân Châu làm, hoàn toàn là do ngươi xúi giục, đúng không?”
Chân Vũ khinh miệt cười nhạo: “Hừ hừ, Chân gia đại công tử ta làm việc, còn chưa tới lượt người ngoài chỉ tay năm ngón? Chẳng ngại nói cho ngươi và Chân Thục Hương biết, chính là ta thì đã sao? Tiểu tử, dám đến nơi này tìm chết, ngươi cũng xem như một nhân vật đấy. Ngươi là người của gia tộc nào?”
“Ta là ai không quan trọng, ngươi chỉ cần biết, ngươi và gia tộc của ngươi đã làm sai, thì phải trả giá.”
“Trả giá? Ha ha ha.” Chân Vũ cười lớn: “Ngươi tưởng mình hay lắm sao? Tiểu tử, đây là địa bàn của Chân gia ở Bạch Nguyệt Quốc, chỉ bằng mấy câu này của ngươi, ngươi đừng hòng bước ra khỏi đây.”
