Liễu Thường Phong bất đắc dĩ: “Hừ, bây giờ cũng chỉ có ngươi còn nuốt nổi cơm.”
“Ồ, về đúng lúc quá nhỉ, đang ăn sao?”
“Vừa ăn, nhưng cũng chẳng có tâm trạng gì mà ăn.” Liễu Thường Phong thuận miệng đáp, nhưng ngay giây tiếp theo, hai mắt đột nhiên sững lại, chợt quay đầu, kinh ngạc nói: “Trời đất! Thẩm Mộc! Ngươi, ngươi tiểu tử này…”
Thẩm Mộc cười bước vào, sau đó ngồi xuống trước bàn: “Lão Tào, thêm một đôi đũa.”
Tào Chính Hương cười nói: “Lão biết dạo này đại nhân có thể sẽ về, nên bữa nào cũng chuẩn bị sẵn cả.”
