“Này, lão Tào, ngươi nói vậy là không hay rồi, lâu ngày không gặp sao lại vạch trần chuyện cũ của ta chứ. Mà nói... Phong Cương bây giờ thật sự đã nối liền với Phù Dao Tông rồi sao? Vậy Phù Dao Trì đó... hắc hắc.”
Tào Chính Hương cười lạnh: “Hừ, làm Thần tướng đệ nhất của Thiên Sách phủ Binh gia mà vẫn không đứng đắn như vậy. Phù Dao Trì quả thật có, hơn nữa nữ tu sĩ ở Phong Cương bây giờ còn nhiều hơn trước gấp mấy chục lần, nhưng ta khuyên ngươi vẫn nên thành thật một chút.”
“Haiz, ta có nói làm gì đâu.”
“Cái tâm tư xấu xa của ngươi, ta há lại không biết?”
Triệu Thái Quý bĩu môi, sau đó quay đầu nhìn Lý Thiết Ngưu: “Haiz, Thiết Ngưu à, ngươi nói một lời công đạo xem, ta là loại người đó sao? Nhớ năm xưa ta ở Phong Cương cũng cần cù chăm chỉ lắm chứ.”
