“Đúng vậy, Tô Xương Cuồng gia chủ đã ở cảnh giới này nhiều năm rồi, bản thân lôi pháp vốn nổi danh với sức phá hoại cường hãn, thân pháp tốc độ cũng thuộc hàng đầu. Vị chủ tể Nhân Cảnh này nếu tiếp tục dùng pháp khí tấn công thì có lẽ còn chút cơ hội, nhưng nếu là cận chiến thuần túy, đừng thấy Tô gia chủ không phải võ phu, ưu thế cận chiến của lôi pháp vẫn rất rõ ràng.”
“Không sai, dù là kiếm tu, hắn cũng chẳng sợ. Vừa rồi Vũ Thu trưởng lão của Thục Sơn cũng vì kéo dãn khoảng cách đủ xa mới có thể tung ra kiếm ý, khiến Tô Xương Cuồng bị thương nhẹ. Nhưng nếu Tô gia không có bất kỳ e dè nào, có lẽ Bàng Đà Kiếm Ý của Vũ Thu, hắn thật sự có thể né được. Một khi bị áp sát, hươu chết về tay ai thật sự còn chưa chắc.”
“Nói không sai, vậy nên ta thấy vị chủ tể Nhân Cảnh này lành ít dữ nhiều rồi, sau đòn này chắc chắn sẽ trọng thương.”
“Không giống lắm, chỉ là ta luôn cảm thấy lớp phòng ngự nhục thân mà hắn thi triển ra trong chớp mắt khi nãy, ít nhiều cũng có điểm đặc biệt.”
“???”
