“Vậy, vậy chúng ta cứ thế bó tay chịu trói ư? Giờ chẳng làm gì, sau này cũng chết, chi bằng liều mạng với bọn chúng.”
“Phải đó, các ngươi hèn nhát như vậy, uổng công làm tu sĩ Nhân tộc, càng sợ bọn chúng thì càng bị bọn chúng xem như cá trên thớt!”
“Hừ, ngươi nói nghe hay lắm, chẳng lẽ trong lòng ngươi không có lấy một tia tuyệt vọng? Ngươi nhìn yêu khí ngút trời phía trên kia xem, đừng nói đến uy áp của Yêu tộc, e là chúng ta ngay cả trận pháp tế đàn xung quanh cũng không phá nổi, không thoát ra được thì ngươi còn làm được gì? Hơn nữa, ngươi nhìn những người xung quanh xem, có ai giúp được ngươi không? Dù có một hai tu sĩ Thập Cửu Lâu thì giờ cũng đã thân tàn ma dại, lấy gì mà đấu với bọn chúng?”
“Chuyện này…”
Giờ phút này, trong lòng hàng ngàn tu sĩ Nhân tộc trên tế đàn lại một lần nữa bị bao phủ bởi mây mù và tuyệt vọng.
