Thẩm Mộc suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta không chắc phụ hoàng Long vương của Đông Hải Long Cung các ngươi có ở gần đây không, thứ hai, Tây Hải Long vương e rằng vẫn chưa đi xa, nếu lúc này chúng ta gây chuyện thì không mấy sáng suốt. Bây giờ chúng ta hãy đến biên giới Tây Hải Long Cung xem xét, tìm kiếm một lối thoát."
Ngao Tuyết nghe Thẩm Mộc giải thích, bèn cười khẩy một tiếng: "Trước đây bản lĩnh của ngươi không phải lớn lắm sao, đã có thể ở Đông Cung của chúng ta đại khai sát giới, vì sao không thể cứng rắn hơn một chút với Tây Hải của bọn họ?"
Thẩm Mộc nhíu mày, cảm thấy giao nhân này hôm nay ăn phải thuốc nổ: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Ngao Tuyết chỉ vào mình, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười mỉa: "Nếu ngươi đã có thể uy hiếp ta rời khỏi Đông Hải Long Cung, vì sao không thể bắt ngân long công chúa của Tây Hải kia để rời khỏi Tây Hải? Chẳng lẽ vì nàng ta xinh đẹp, huyết thống cao quý nên ngươi liền mềm lòng rồi sao?"
"..." Thẩm Mộc không nói nên lời.
