Bị sư tôn nhà mình hỏi vậy, Như Vân mới lúng túng ho khẽ một tiếng, rồi đưa tay chỉ về phía tấm gương cổ bên cạnh đại điện, nói: "Sư tôn, hay là... ngài tự mình xem thử?"
Hài nhi kia nghe vậy, mày nhíu lại, mất kiên nhẫn nói: "Có lời không thể nói thẳng ra được sao? Cứ phải ấp a ấp úng ở đây, ta..."
Hắn vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía tấm gương cổ.
Khi thấy được hình ảnh trong gương, hắn không khỏi nhíu mày, giọng non nớt nói: "Đây là hài tử nhà ai? Sao ngay cả y phục cũng không mặc..."
Thế nhưng lời vừa thốt ra, vẻ mặt hắn liền cứng đờ.
