“Các ngươi…” Phượng Càn Dương khẽ nheo mắt nhìn hai người trước mặt.
Lúc này, lão giả lùn cười gằn nói: “Phượng Càn Dương, ngươi được tôn làm cường giả cấm kỵ, chẳng qua là dựa vào việc tu luyện ra đạo chi lực màu lam mà thôi. Trước đây, bọn ta quả thực không làm gì được ngươi! Nhưng đáng tiếc, bây giờ cả hai bọn ta cũng đã sở hữu đạo chi lực màu lam, nghĩa là giữa ngươi và bọn ta đã không còn khoảng cách nào nữa!”
“Bây giờ, ta thật muốn xem, ngươi còn dựa vào cái gì để tiếp tục ngông cuồng?”
Nói xong, hắn bước tới một bước, đồng thời vung tay chộp về phía Phượng Càn Dương.
“Lại đây cho ta!” Hắn vừa ra tay vừa gầm lên.
