Nghe Phượng Càn Dương từ chối, sắc mặt của gã đàn ông trung niên cũng dần trở nên âm trầm.
“Tiền bối, ngài nói vậy thì chúng ta khó xử lắm! Dù sao thì trước khi đến, chúng ta đã hứa sẽ đưa ngài về rồi!” Gã cười khẩy nói.
Sự kiên nhẫn của Phượng Càn Dương cuối cùng cũng bị bào mòn hết, trong mắt hắn loé lên một tia sát ý.
“Thôi được, đã không nói được thì đừng trách ta ra tay vô tình!” Hắn nói rồi từ từ đưa một ngón tay ra.
Vù!
