Giữa chốn núi non trùng điệp, một quần thể kiến trúc hùng vĩ sừng sững vươn lên, tựa như kiệt tác kinh thế do thiên thần chấp bút.
Mái ngói lưu ly vàng dưới ánh dương buổi sớm lấp lánh bảy sắc cầu vồng, trên mái hiên chín tầng, tượng đá thụy thú chầu phục sống động như thật.
Trong đại sảnh trung tâm, linh trà trên bàn gỗ trầm hương đang tỏa khói trắng mờ ảo.
Hai lão giả trên ghế chủ tọa đang vui vẻ trò chuyện, bỗng bị một tràng tiếng bước chân dồn dập cắt ngang.
“Phụ thân! Phụ thân!”
