“Bản đốc chủ không có nhiều kiên nhẫn để lãng phí với đám lừa trọc các ngươi.”
Lục Huyền chậm rãi vén một góc rèm kiệu, nhìn thẳng Bi Phong đại sư ở đằng xa.
“Bản đốc chủ cho ngươi ba hơi thở để suy nghĩ.”
“Tào Nhị!”
Tào Nhị được nghĩa phụ triệu gọi lập tức hiểu ý, hắn liền giơ cao tú xuân đao lên trời, ánh sáng mặt trời phản chiếu từ mặt đao chói lóa khiến người ta không mở mắt nổi.
