Thân thể khổng lồ của U Minh Mãng cuộn mình trong bóng tối, đầu rắn dữ tợn từ từ ngẩng lên, để lộ nụ cười rợn người.
“Kiệt kiệt kiệt…”
“Lại là ngươi, tiểu quỷ!”
“Bổn quân quả thật có duyên với ngươi!”
Ánh mắt U Minh Mãng nhìn Lục Huyền chằm chằm, trong con ngươi màu xanh lam của nó không ngừng ánh lên vẻ hiếu kỳ và tham lam.
