“Là hắn!”
Một tiếng gầm thét chói tai chợt xé toang sự tĩnh mịch, sóng âm cuộn theo hận ý ngút trời chấn động khắp bốn bề.
Thân thể dài trăm trượng của U Minh Mãng bỗng căng cứng, vảy đen như mực “choang” một tiếng dựng đứng, mỗi phiến đều ánh lên lam quang lạnh lẽo thấu xương.
Ngay sau đó, U Minh Mãng ngẩng cao đầu rắn, đôi yêu mâu vàng óng kia gắt gao khóa chặt lấy thân ảnh nọ.
Con ngươi nó co rút thành hai mũi kim nguy hiểm, tựa hồ muốn khắc sâu bóng hình Lục Huyền vào tận linh hồn.
