Ánh mắt hắn lướt qua Phương Hải, không mang chút hơi ấm nào, chỉ còn lại sự thờ ơ tuyệt đối, tựa như người trước mắt chẳng qua chỉ là một hạt bụi.
Ngay khi Phương Hải lòng đầy nghi hoặc, trong đôi mắt Lục Huyền chợt bắn ra một vệt gợn sóng màu vàng kim.
Luồng kim quang ấy thoáng qua tức thì, lặng lẽ ẩn vào hư không, nhanh đến mức tựa như chưa từng xuất hiện.
Nhưng trong cảm nhận của Phương Hải, trời đất chợt đổi sắc.
Ngàn vạn ngọn núi cao sừng sững ầm ầm giáng xuống, như màn trời sụp đổ đè nặng lên tâm trí hắn.
