Tề Tiêu chậm rãi ngồi xếp bằng xuống, rất tùy ý, hắn nhìn Thủy Dung: “Xem ra năm đó Nhân Hoàng cũng đã từ bỏ một vài giới vực của nhân tộc, để lại làm nơi phục hưng cho Tam Nhãn Cổ Tiên Tộc.”
“Phải, điều này đã buộc sinh linh trong giới vực phải khai thiên, nhưng với cảnh giới của sinh linh giới vực, làm sao có thể phát hiện ra sự tồn tại của Tam Nhãn Cổ Tiên Tộc.”
Thủy Dung rất bình thản, như đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình, “Nếu giới vực khai thiên thất bại, linh khí cạn kiệt, Tam Nhãn Cổ Tiên Tộc được phong ấn trong thần phách cũng sẽ hóa thành sao băng, rời khỏi giới vực, đi đến một nơi khác.”
“Huế Thọ cũng sẽ vì không thôn phệ được sinh linh mà tuổi thọ cạn kiệt rồi chết đi, chờ đợi giới vực bước vào giai đoạn phục hồi chậm chạp, rơi vào một vòng luân hồi giới vực tiếp theo.”
“Không sai.”
