Đứa trẻ ngồi bên cạnh hắn trên mặt đất ngượng ngùng cười, lại liếc nhìn đứa trẻ cùng tuổi kia, thầm nghĩ sao mình lại không có mẫu thân. "Thúc thúc, các ngươi có mua tượng gỗ không? Tay nghề của lão cha ta rất tốt."
Đứa trẻ rụt rè mở lời, nhưng trong lời nói lại tràn đầy nhiệt tình: "Sẽ có phúc vận gia thân." Mà bọn họ chính là Trần Tầm và Thiên Vô Ngân từ xa đến, tùy ý tìm một thành trì bày sạp kiếm sống, lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu.
"Ồ?" Trung niên nam nhân cười cười, ánh mắt đặt trên người Thiên Vô Ngân: "Không ngờ tiểu oa nhi ngươi lại khéo ăn nói như vậy, vậy chúng ta mua vài cái đi."
Ý tứ ẩn chứa trong lời nói đó, chính là lão bản này còn không bằng nhi tử nhà mình, không biết làm ăn. Trung niên nam nhân lắc đầu liếc nhìn Trần Tầm, nghiêng đầu nói: "Yến Nhi, cứ tùy ý chọn đi, thích cái nào thì lấy."
"Oa, đa tạ phụ thân!!" Đứa trẻ mừng rỡ nhảy cẫng lên, rất thích dáng vẻ hào phóng của phụ thân mình, mọi người đều ngưỡng mộ nó.
