Đêm tối vô tận.
Yêu Nguyệt lặng lẽ ngồi trên mặt đất, dáng vẻ tĩnh lặng, an nhàn, cùng vầng trăng sáng trên cửu thiên soi rọi lẫn nhau.
Trần Tầm ngắm nhìn bóng lưng bi thương mà đẹp đẽ ấy, lặng yên bất động, tựa như đã đánh mất mọi cảm xúc, tĩnh lặng hơn cả đêm dài thăm thẳm không một tiếng động, an nhiên như thuở nào. Lần này, hắn không cần an ủi ai nữa, cũng chẳng cần bàn huyền luận diệu.
Hồi lâu sau, khóe mắt Trần Tầm cuối cùng cũng khẽ giật một cái, yết hầu hắn khẽ động liên hồi.
Rõ ràng hắn là kẻ đầu đường xó chợ có thể bắt chuyện dăm ba câu với cả chó ven đường, tại sao mỗi khi đến lúc này, lại luôn không biết nói gì… Rõ ràng bản thân đã trải qua biết bao sinh ly tử biệt.
