Trần Tầm siết chặt tay phải, cúi đầu không biết mình muốn nói thêm điều gì, "Khi ấy ta không thể che chở cho các ngươi, chỉ có thể mong các ngươi được trường tồn vĩnh cửu."
"Mô mô…”
Đại Hắc Ngưu cất tiếng kêu bi thương.
"Đa tạ sư huynh."
Hai người đứng dậy, đồng thanh chắp tay nói, trong giọng nói mang theo nỗi lưu luyến sâu đậm.
