Ba người tâm thần vô cùng hoảng loạn, dùng phương pháp nguyên thủy nhất để đào khoáng.
Nơi đây linh khí bị ăn mòn, bọn họ căn bản không dám tùy tiện sử dụng pháp thuật, Diệt Thần Phong này đối với linh lực vô cùng nhạy cảm, việc điều khiển pháp khí bay lượn đã là giới hạn lớn nhất của Thanh Hồn Thảo.
Mà trong Thiên Đoạn Đại Câu Hác, không một ai dám đấu pháp, kẻ nào đấu kẻ đó chết, vết xe đổ đã có quá nhiều.
“Mấy cây Thanh Hồn Thảo năm trăm năm này, hẳn là còn đủ cho bọn ta cầm cự mười ngày.”
Khúc Trọng một đạo thần thức rót vào Thanh Hồn Thảo, không ngừng cảm nhận sự biến hóa bên trong, “Nhưng Thanh Hồn Thảo không thể hấp thụ Diệt Thần Phong để tăng trưởng niên hạn, khi sắp khô héo phải lập tức rời khỏi đây.” Lời này vừa thốt ra, tốc độ của ba người kia lại tăng nhanh không ít, trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng trong lòng lại có chút kích động.
