“Lão Ngưu!”
“Ngưu ca!!”
Đen kịt.
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu phá lên cười ha hả, Tiểu Xích gầm to nhất, mặt nó đầy tro đen, còn chưa kịp xử lý. Trần Tầm cũng chẳng khác là bao, đôi môi cũng đen sì lại. Hai mươi năm nay, cả ba thật sự không một khắc ngừng nghỉ đào khoáng, Tiểu Xích nhìn mà mí mắt giật liên hồi, Tầm ca dường như có chấp niệm gì đó với mạch khoáng...
Giờ đây, nó cũng không còn thấy Tầm ca keo kiệt nữa. Khi cần ra tay thì vô cùng hào phóng, chỉ là có thể tiết kiệm thì sẽ tiết kiệm, lý lẽ của hắn cũng đã ăn sâu vào thế giới quan của nó.
