Ánh mắt của Mạc Phúc Dương tựa như bị bàn tay của Trần Tầm hút vào, luồng sáng mờ ảo kia mang theo pháp lực vô cùng kỳ dị.
Vật đen sì kia cũng bị phân giải triệt để, hóa thành một luồng ngũ hành chi khí dung nhập vào đất trời.
Trần Tầm khẽ híp mắt, xoa xoa ngón tay. Vật này đã là đồ cũ nhiều năm, bên trong chẳng còn chút giá trị linh lực nào.
"Tiền... tiền bối."
Mạc Phúc Dương kinh hãi tột độ, như thể vừa thấy một chuyện không thể tin nổi: "Với thực lực của ngài, cớ sao phải đến bãi rác này làm gì!"
