Lúc này, bên ngoài vọng vào một giọng nói cung kính: “Mạc quản sự, có người ở ngoài cầu kiến.”
“Được.”
Mạc Phúc Dương nhìn ra ngoài trận pháp, rồi chắp tay với Tiểu Hạc: “Đại tiểu thư, ta đi một lát sẽ về ngay.”
“Phúc bá cứ đi lo việc đi, ta đọc sách trước, đại ca và nhị ca chắc cũng sắp về rồi.”
Tiểu Hạc khẽ gật đầu, vội vàng lấy đủ loại sách từ trong trữ vật giới ra, vẻ mặt có chút hoảng hốt: “Phúc bá, người tuyệt đối không được mách tội ta trước mặt đại ca!” Mạc Phúc Dương sững người, khoé miệng nở một nụ cười khổ rồi cáo lui.
