Sau một nén hương, một bóng người áo lam dần xuất hiện bên cạnh Trần Tầm, đó là Mạc Phúc Dương.
“Lão Mạc.”
“Chủ xưởng.”
Giọng nói trầm ấm của Mạc Phúc Dương vang lên, gã cúi đầu chắp tay: “Hiện nay, toàn bộ đảo rác này đều nằm trong tầm kiểm soát của xưởng thu hồi, mỗi tháng đều có thêm thợ đào phế liệu mới gia nhập.”
“Ừm, những chuyện này không quan trọng.” Ánh mắt Trần Tầm vẫn hướng về biển cả xa xăm, “Lão Mạc, ngươi nói trăm năm có đủ để nhìn thấu một người không?”
