“Mau đi dưỡng thương đi, những chuyện khác cứ giao cho tiền bối.”
Trần Tầm cười nhạt, ánh mắt đã nhìn về nơi khác: “Tiểu tử, hãy tu luyện cho tốt, nếu bản tọa có thể tìm được kẻ ra tay, hy vọng trong trận chiến đó vẫn có thể gặp lại ngươi.”
“Vâng, tiền bối, dù xa vạn dặm, Mạnh Thắng nhất định sẽ đến, tuyệt không uổng mạng trên con đường tu tiên!”
“Tốt, có chí khí!”
Trần Tầm phất tay, biến mất trong rừng cây, để lại cho Mạnh Thắng bóng lưng năm xưa.
