“Cũng phải, mẹ nó, xông lên!”
Trần Tầm ngông cuồng hét lớn, dù sao ở đây cũng chẳng có ai khác, “Tử dân Trần Tầm và Tây Môn Hắc Ngưu cảm tạ ơn trên ban tặng, bọn ta đến đây!”
“Ụm bò...ò...ò!!! Ụm bò...ò...ò!!”
Đại Hắc Ngưu cũng ngửa cổ rống dài một tiếng.
Bọn họ đứng trên một ngọn núi lửa, trực tiếp bay về chốn cũ, đường đi nước bước đã quen. Vơ vét ở tầng một Thông Thiên Tháp là tiện nhất, bọn họ không rảnh rỗi để đi chậm rãi từng tầng một, chỉ chú trọng một chữ nhanh, chuẩn, tàn nhẫn và tuyệt đối không tham lam.
