Nam Cung Hạc Linh nở nụ cười tựa hoa, nhìn biển hoa xung quanh. Hằng năm vào ngày Đạo viện cho phép ra ngoài, nàng đều đến đây một lần. Dường như cứ mỗi mười năm, nơi này lại mọc lên những loài kỳ hoa khác nhau.
Nàng nghiêng đầu cười nói: "Cẩn Du, sao vậy?"
"Còn một đoạn đường nữa, ngươi sẽ phải rời khỏi Động Huyền Tiên Đảo rồi... Ta cũng chỉ có thể tiễn ngươi đến đây thôi."
Phong Cẩn Du nhíu chặt mày, sao gã cảm thấy thời gian trôi nhanh như vậy, chẳng kịp làm gì cả, "Ta còn không thể rời khỏi đạo viện, đại tỷ ngày mai ta cũng sẽ tham gia."
"Cảm ơn ngươi hôm nay đã tiễn ta."
