Lên đường bình an, bình an... Tuy nhiên, trong khoảng thời gian đó cũng xảy ra vài chuyện nhỏ, hắn đã nhận một tiểu đệ tử tên là Nhiếp Ngọc để truyền thụ y thuật, còn bái cả tổ sư.
Nàng không giống Chu Quảng Dực được Trần Tầm tùy ý chỉ điểm, y thuật là chuyện vô cùng hệ trọng, bất kể là y đức hay tâm tính đều tuyệt đối không được có chút sai lầm nào, phải nghiêm khắc dạy dỗ.
Nhiếp Ngọc mỗi ngày đều bị Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu hợp sức dạy dỗ, về đến nhà lúc nào cũng trong bộ dạng khóc sướt mướt, nhưng hiện giờ uy vọng của Trần Tầm trong hẻm lớn đến mức nào, thần y ẩn dật! Lão hạt tử trong lòng lại chẳng có gì kinh ngạc, Trần Tầm dù sao cũng là một tu tiên giả, tầng bậc sinh mệnh của hắn đã khác với người thường, tâm cảnh lại càng siêu nhiên, tuyệt không phải là tu tiên giả bình thường.
Hai mươi năm thoáng chốc như bóng câu qua cửa sổ, vòng xoay của thời gian không hề bỏ qua những người dân ở Song Thụ Hạng, Trương thúc, Vương đại thẩm và những người già quen thuộc khác lần lượt qua đời.
Không khí tang thương bao trùm cả con hẻm, trong không gian tràn ngập nỗi buồn và mùi vị của sự ly biệt.
