“Ha ha.”
Du Phương Thạc cười khẽ, lại liếc nhìn gương mặt của mấy người ở phía xa: “Cho dù mấy vị đó không còn nữa thì đã sao, ít nhất cũng phải tìm được sinh linh trên bức họa, báo cho họ biết tình hình của người thuê, đã nhận thù lao rồi, sao có thể bỏ dở giữa chừng được.”
“...Huynh.”
Gã mập khẽ thở dài, tu vi của hai người họ vì tìm người mà đã nhiều năm không hề tiến triển, làm chuyện này thật sự có hơi ngu ngốc.
“Ta, Du Phương Thạc, một đời hành sự, luận tích chẳng luận tâm, chính là để sau này trở thành một nhân vật có máu mặt, chứ không phải để Quỷ Diện tộc của ta bị người đời phỉ nhổ.”
