Trần Tầm đứng lặng thật lâu, ánh mắt vẫn dõi theo bóng người khuất dần nơi cuối đường, khẽ cười tự giễu.
Hắn lắc đầu, quay lưng đi ngược hướng với đội xe linh thú của Sở gia.
Hoàng hôn nhuốm đất trời, tia nắng cuối ngày như gợn sóng kim hồng rải sau lưng Trần Tầm, bóng hắn kéo dài miên man, như chạm tới tận cùng tháng năm, lạc lõng giữa sự ồn ã của giới tu tiên.
Hắn chắp tay sau lưng ngước nhìn trời, ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm, khóe môi cong lên thành một đường vòng cung.
Nghĩ lại ngày xưa, chính mình đã sợ đến chết khiếp, Liễu sư muội đến ngay trước mặt cũng không dám nhận, phụ lại lời hẹn ước năm xưa với Liễu Diên, Thạch Tĩnh và Cơ Khôn.
