Lão từ từ hít một hơi khí lạnh, Vực Ngoại Tà Linh tộc này năm đó lão cũng từng nghe qua, là thứ bị xem như sâu kiến rác rưởi mà chém giết trong thời đại vạn tộc đại sát phạt, nhưng sâu trăm chân, chết không cứng.
Lúc đó thật sự không có nhiều tinh lực để chạy đến nơi hỗn độn hư vô để diệt tuyệt tộc này, cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Ha ha, thật là thời đại mà yêu nghiệt xuất thế, thú vị."
Oa đạo nhân cười khẽ một tiếng, gió núi thổi lay ngọn Thanh Trần Thảo trong miệng lão, "Hy vọng hai tên hậu bối kia đừng chết quá nhanh, việc còn chưa làm xong cho bổn đạo nhân."
Lão nói xong thì nhíu mày, nhìn lên bầu trời rộng lớn, sát khí thật nặng!
