Thanh âm trong hư không dần lắng xuống, vạn vật chìm vào tĩnh lặng.
Đại Hắc Ngưu phì ra một luồng hơi thở nóng rực, ánh mắt vẫn dán chặt vào Trần Tầm.
"Lão Ngưu, không cần vội, cứ chờ thêm một lát."
Trần Tầm thản nhiên lên tiếng, phong thái nhẹ nhàng như mây gió, "Man Hoang Thiên Vực còn rộng lớn hơn Huyền Vi Thiên Vực hàng nghìn lần. Những năm qua, phương hướng đã dần được xác định rõ ràng, nhưng một tấm bản đồ hoàn chỉnh thì hoàn toàn không thể có được."
"Moo."
