Ngự trị trên trời cao, Trần Tầm Tiên Tôn! Nhục thân của Trần Tầm nằm xuống trong giới vực, hắn tựa như hóa thân thành vạn vật... mỗi giọt mưa, mỗi làn gió.
Nội tâm hắn chấn động khôn cùng, nhìn thấy sơn hà đại xuyên, nhìn thấy tất cả sinh linh trong giới vực, càng nhìn thấy tòa Bàn Ninh Cự Thành kia, nhìn thấy Ngũ Uẩn Tông, nhìn thấy vạn nghìn tu sĩ trấn thủ nơi chiến trường giới vực.
Vạn vật vạn linh đều an phận, một cảnh tượng sinh cơ bừng bừng.
Nhưng cảnh đẹp chẳng tày gang, ba cự vật khổng lồ từ thiên ngoại lặng lẽ giáng lâm... Trần Tầm nhìn thấy ánh mắt đạm mạc của chúng, nghe thấy thanh âm bình thản đến cực điểm... hủy diệt.
Gầm!! Trần Tầm trong lòng phát ra tiếng gào thét như dã thú, ngăn cản, nhất định phải ngăn cản chúng!! Nhưng nhục thân hắn hoàn toàn không thể khống chế, tựa như đã sớm hòa làm một với giới vực, chỉ có thể trơ mắt nhìn, lại không thể thay đổi bất cứ điều gì.
