“Tiểu Xích nói có lý, Vô Cương Vạn Tộc đều nên nợ bổn Đạo Tổ một món nợ, lợi tức phải tính từ ngày tế đạo.”
Trần Tầm có ánh mắt bình tĩnh như nước, chậm rãi dừng bước, chắp tay sau lưng, phóng tầm mắt nhìn thiên địa, tiếp lời: “Nhưng nếu không giải quyết việc giới vực, đạo tâm của ta sẽ không viên mãn, chúng ta càng không thể sống yên ổn, ánh mắt của bọn chúng sẽ luôn đặt trên người chúng ta.”
Đại Hắc Ngưu phì một hơi từ mũi, tỏ vẻ kiên quyết tán thành lời của Trần Tầm, món nợ này nói đâu cũng hợp tình hợp lý.
Tiểu Xích nghe vậy hai mắt sáng rực, vội vàng gầm nhẹ một tiếng, hiếm khi Tầm ca đồng ý với ý kiến của nó.
Hạc Linh che ô tiến lại gần một bước, mái tóc bạc bay phấp phới trong gió mưa, lại mang theo một vẻ sắc bén nhàn nhạt.
