Bóng dáng kia cuối cùng cũng hiện thân, bước ra khỏi động phủ. Hắn khẽ thở phào một hơi: "Lão Ngưu."
"Moo!"
Đại Hắc Ngưu vẫn đứng cách xa, không dám lại gần.
Mới đó mà đã hai mươi năm ngắn ngủi trôi qua, Trần Tầm lại có cảm giác như đã cách một đời, dường như bản thân đã tu luyện từ rất rất lâu rồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang, trong mắt vẫn còn chút mơ màng. Một lát sau, hắn thu hồi toàn bộ pháp lực quanh thân.
