“Mô!”
Đại Hắc Ngưu bỗng vỗ mạnh vào lưng Trần Tầm, sao lại vẽ kỳ quái như vậy.
“Chết tiệt, Tây Môn Hắc Ngưu, ngươi đang nghi ngờ họa kỹ của bản tọa ư?!”
Trần Tầm hơi bực, lấy trà dưỡng sinh ra uống một ngụm: “Bức họa này vẫn là bán thành phẩm, ngươi vội cái gì.”
Trong mắt Đại Hắc Ngưu ánh lên vẻ bất bình, nó trong tranh của Trần Tầm lúc nào cũng kỳ quái, chẳng uy mãnh chút nào! Lỡ như bị kẻ khác trông thấy, chẳng phải sẽ xem thường Tây Môn Hắc Ngưu nó lắm sao.
