“Hờ, chỉ có thế.”
Không gian này lưu lại một giọng nói chế nhạo nhàn nhạt, không gian xung quanh như bị xé toạc một vết nứt, hai mắt Trần Tầm tràn đầy vẻ kiên định, một bước chân đã bước ra ngoài.
Trong chiến trường giới vực, thiên lôi cuồn cuộn, sấm sét đánh tan bóng tối vô tận! Một bóng hình đang tắm mình trong biển lôi, hồ quang điện xẹt qua toàn thân hắn, vang lên tiếng lách tách, trên người đầy vết máu, lớp phòng ngự bằng pháp lực đã hoàn toàn vỡ nát.
Chiếc áo vải bố màu xám của Trần Tầm đã hoàn toàn nát vụn, toàn thân hắn óng ánh như ngọc lại nhuốm màu máu, mang theo một vẻ hung hãn, rất có cái phong thái năm xưa ở phàm gian đi "giảng đạo lý" với người khác.
Hắn chậm rãi mở mắt, lôi quang vô tận, bình tĩnh và lạnh lùng, dù đau đớn cũng không thể ảnh hưởng đến hắn nửa phần, ánh mắt hắn chỉ nhìn về phía chiếc thuyền khổng lồ.
