Nhưng Uế Thọ này cũng khiến hắn khá thất vọng, cứ như là một mình ẩn mình tu luyện trên Hắc Sơn cả ngàn năm, không hiểu nhân tình thế thái, ngoài tự sát và giết sinh linh ra thì không còn ý nghĩ nào khác. Linh trí cũng cực kỳ thấp kém, có thể sánh với Vi Tuân vừa mới xuất thế của Ngũ Uẩn Tông năm xưa.
“Chủ yếu là có chút lạc đường, giết Uế Thọ còn đi vòng vèo, từ bờ biển kia một đường đi đến tối mịt cũng không biết là nơi nào.”
Trần Tầm thở dài một tiếng, thuở ấy rời khỏi Càn Quốc còn có vật tham chiếu, biết là ở đối diện, nhưng bờ biển này ở đâu thì bọn họ hoàn toàn không biết, “Thiên Hà chi bạn, Bách Lý Trủng Hổ, đến lúc đó cũng sẽ đi bái phỏng một phen.”
Hắn đột nhiên hướng về phía xa cao giọng hô: “Lão Ngưu, tìm một nơi bố trí truyền tống trận, chuẩn bị trở về thu thập tên Long Quán Tử kia.”
“Moo moo”
