Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, tại một tửu lâu.
Trần Tầm bước vào, chưởng quỹ đang gảy bàn tính. Lão ngẩng đầu, nheo mắt đánh giá Trần Tầm một lượt, khí chất tầm thường, lại không có bạc, một kẻ nghèo hèn.
Lão lại cúi đầu tính sổ, để tiểu nhị ra tiếp là được, chưa đến lượt lão phải ra mặt.
“Chưởng quỹ.”
Trần Tầm đi thẳng tới, mắt ánh lên ý cười: “Tiệm này không tệ, có thể vào hậu viện bàn chuyện được không?”
