“Hửm?”
Tống Hằng trợn mắt, chợt quay đầu: “Gào thét cái gì?! Có việc thì nói mau.”
“Ta, Cố Ly Thịnh, nguyện gia nhập Nhà máy tái chế rác thải!”
“Để sau đi, việc này ngươi tìm Mạc quản sự, đừng tìm đạo gia ta.”
Tống Hằng hì hì cười, đã đạp không bay lên, mỡ trên người cũng rung lên hai cái: “Muốn kiếm linh thạch thì không nhất thiết phải gia nhập Nhà máy tái chế rác thải, xưởng chủ sẽ không hạn chế tự do của các ngươi.”
