Hắn cảm thấy tâm cảnh của mình chưa bao giờ tĩnh lặng đến thế.
Có lẽ, điều bất lực hơn cả tuyệt vọng không phải là nỗi đau xé lòng, cũng chẳng phải là hối hận muộn màng, mà là sự tĩnh lặng mênh mông vô tận.
"Trường sinh..."
Một giọng nói trầm ổn vang lên từ miệng hắn, khóe môi cong lên một nụ cười tang thương tự giễu: "Ha ha."
Dù cho cách Tiểu Giới Vực ngàn non vạn nước, nhưng chỉ vỏn vẹn trăm năm, đã tựa như thương hải tang điền, vật đổi sao dời.
