Thái Cổ Tiên Tộc, Thái Cổ Chân Long Tộc! Leng keng~ Tiếng nồi niêu xoong chảo trong trẻo vang lên từ người Đại Hắc Ngưu, lúc này nó đã thu Hãn Phỉ Sáo Trang vào trong nguyên thần, chỉ lẳng lặng đi theo Trần Tầm, dưới chân là sa mạc vô ngần, còn trên đỉnh đầu lại là trời đầy sao sáng.
Trong hoang mạc vô ngần, cảm giác cô độc dần lan tỏa.
Dù con đường phía trước của bọn họ dài dằng dặc và hoang vu, sự tĩnh lặng trong hoang mạc chỉ bị tiếng bước chân sột soạt trên cát của họ phá vỡ, nhưng họ không hề cảm thấy cô đơn.
Cô độc trong lòng họ không phải là một gánh nặng, mà là một người bạn đồng hành tĩnh mịch, họ cùng cô độc khiêu vũ, cùng tĩnh lặng đối thoại, dưới sự đồng hành của màn đêm, họ cảm nhận được sự hùng vĩ của đất trời và sự nhỏ bé của bản thân.
Trong khoảnh khắc này, ân huệ của đất trời từ Thông Thiên Tháp đã trở nên không đáng kể, so với sự khai sáng và cảm ngộ tâm linh đang trải qua trước mắt.
