"Thiên địa khí vận tại ta!" Trần Tầm khựng lại, chậm rãi thu hồi đan dược, tùy miệng hỏi một câu: "Hoàng Thiệu vì sao bị Tiên Điện truy sát?"
"Chúng ta bị người ta nhìn ra là đến từ tiểu giới vực, ở Nam Ngu đại lục buột miệng đắc tội một vị đại tộc tử đệ, chỉ một câu nói đã định mười tội..."
Đái Tín Khanh gằn từng chữ, tựa như đang nghiến răng, "Thậm chí không cho cơ hội đến Thái Ất Tiên Ngục, Nam Ngu Tiên Điện liền phái người trực tiếp thủ tiêu Hoàng Thiệu, quy tắc của đại thế... tiền bối, vốn dĩ được đặt ra cho những đại thế lực này!"
Câu cuối cùng hắn nói đã có phần khàn đặc, như thể oán khí tích tụ mấy trăm năm trong lòng bỗng chốc tuôn trào, cái gì mà bảo vệ kẻ yếu, chẳng qua là bảo vệ đám con cháu yếu ớt của những đại thế lực kia mà thôi! Bọn chúng lớn lên sẽ tự khắc bảo vệ quy tắc, bởi vì bọn chúng vốn có thể đi xa hơn, đứng cao hơn, nhưng điều đó thì có liên quan gì đến những tu sĩ bình thường như bọn hắn?! Kẻ nào tin vào đó mới là kẻ ngu xuẩn nhất.
Ở tiểu giới vực tuy hỗn loạn, nhưng ít nhất còn có cơ hội sống sót, còn có cơ hội đấu pháp một trận, lão tổ của người khác còn biết giữ thể diện.
