Trên mặt ông tràn ngập nụ cười hiền hậu, ánh mắt dừng lại thật lâu trên người họ, dường như đang thầm chúc phúc cho tiền đồ của họ.
Một chiếc lá xanh từ từ rơi vào cốc trà của Trần Tầm, nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Trần Tầm hơi sững lại, không hề gạt nó đi, hắn cười nói: “Không có sự chỉ điểm của tiền bối, sẽ không có ta và lão Ngưu của ngày hôm nay.”
Đại Hắc Ngưu thở ra một hơi qua mũi, tỏ vẻ rất tán đồng, nó nhìn Trần Tầm, rồi lại thành thật nhìn về phía Ân Thiên Thọ.
Ân Thiên Thọ thu lại khí thế cường đại vừa hơi để lộ ra, ông nhẹ nhàng xua tay: “Không liên quan đến lão hủ, tất cả những điều này đều do chính các ngươi trải nghiệm mà có, lão hủ dù muốn giúp cũng chẳng giúp được bao nhiêu.”
