Cất bút kinh phong lôi, hạ bút nhẹ không tiếng. Tai Lão hạt tử khẽ động, nghe tiếng gió cũng nghe tiếng mưa, lão nhẹ nhàng nghiêng đầu, cất giọng cười lớn: "Trần Tầm, có muốn đề bút chăng?"
"Vâng, tiên sinh."
"Vậy thì không cần e dè, bút mực cứ tự nhiên lấy, nếu như vẩn đục, vậy thì lấy linh trạch làm bút, lấy trời đất làm giấy, để tinh khí thần vượt ra ngoài trời đất."
Trần Tầm ngẩn ngơ nhìn lão tiên sinh này, bất giác hít một hơi thật sâu: "Được."
Hắn nhặt một tờ giấy đã bị mưa bụi làm ướt trên án thư, cầm lấy họa bút, nhẹ nhàng vuốt ve đầu bút, cảm nhận dòng chảy của khí đất trời.
