Sau khi di chuyển với tốc độ cao suốt hai nén hương, họ mới đến được cuối của đạo quỹ này, xung quanh có một nền đá nhỏ, xem ra là do người đi trước để lại, tu sửa đến đây thì bị gián đoạn.
Mà phía trước vẫn là bóng tối không thấy điểm cuối, sâu thẳm vô cùng, xung quanh tĩnh lặng như tờ, không một tiếng động, lạnh lẽo, tĩnh mịch vĩnh viễn là giai điệu chính ở nơi này.
Đại Hắc Ngưu và Tiểu Hạc đều đã cầm công pháp và trận đồ lên xem, trông rất chăm chú.
Còn Trần Tầm và Tiểu Xích thì chỉ trỏ xung quanh, không biết đang chém gió gì với hư vô chi địa tối tăm, dáng vẻ cứ như đang khoác lác lắm.
Tiểu Hạc lặng lẽ chau mày, đặt trận đồ xuống, bất đắc dĩ thở dài. Nàng hoàn toàn không hiểu gì, cũng chưa từng tiến vào Thiên Địa Tiên Cảnh nên không thể nắm bắt được vô tự đại đạo của hư vô chi địa, chỉ có thể phụ giúp nhị ca một tay mà thôi.
