Ngay khi suy nghĩ của hắn đang bay bổng, Trần Cung cũng dần trở nên náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng giới thiệu lẫn nhau, chỉ là ánh mắt Trần Tầm đột nhiên dán chặt vào Sơn Trạc đang hơi cúi đầu.
Hắn cất lời với Tước Yên: “Tước Yên trấn thủ sứ.”
“Trần Tầm đạo hữu.”
“Lúc chúng ta quay về, tự biết đã gây ra một vài hiểu lầm, mong rằng ngài đừng làm khó Sơn Trạc, khi đó hắn không biết thực lực của chúng ta.”
Trần Tầm bước xuống bậc thềm, chắp tay cười nói: “Hắn là một tu sĩ rất tự hào về Thương Khung Đạo Quỹ, người nhà chúng ta cũng được hắn chiếu cố ít nhiều.”
