Trong lòng Điền Thanh Loan tràn ngập niềm hạnh phúc vô bờ.
Thì ra hắn vẫn luôn ở bên cạnh, âm thầm che chở cho nàng.
Tất cả những tủi hờn trong suốt thời gian qua dường như đều tan thành mây khói.
Nàng ôm chặt Lâm Tuyên, chỉ sợ những chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng.
Bỗng nhiên, nàng thẳng người dậy, hối hận nói: “Thôi rồi, A La đã rời đi được một thời gian, ta nên giữ muội ấy lại mới phải, ta sẽ cho người đến quê nhà tìm muội ấy ngay…”
