Chốc lát sau, sắc mặt tiểu cô nương liền trở nên hồng hào, trán cũng không còn nóng, thoải mái ôm chăn, trở mình, tiếp tục ngủ say.
Dương Tiêu quỳ trên đất, cảm kích nói: "Đa tạ Trần đại nhân, đa tạ Điền cô nương!"
Nữ tử bên cạnh gã cũng lập tức quỳ xuống.
Lâm Tuyên ra hiệu cho gã đứng dậy, đoạn nói: "Không cần đa tạ, nói cho cùng, cũng là bổn quan khiến các ngươi lâm vào cảnh này..."
Dương Tiêu không dám đứng dậy, cung kính nói: "Dương gia có kết cục như ngày nay, là do họ tự chuốc lấy, trước đây không biết thân phận Trần đại nhân, đã nhiều lần đắc tội, còn mong Trần đại nhân lượng thứ..."
