Còn Ngũ An Nhân thì gượng cười với Trần Khánh một tiếng: "Trần sư huynh."
Nói xong liền cúi đầu xuống.
Nhớ lại đại hội tuyển chọn trăm phái năm đó, mọi người vẫn còn là đối thủ ngang tài ngang sức, vậy mà chỉ mới mấy năm trôi qua, Trần Khánh đã chễm chệ ở vị trí chân truyền thứ ba, tu vi sâu không lường được, danh tiếng vang dội khắp tông môn, còn mình thì vẫn đang vật lộn khổ sở ở cảnh giới Cương Kình viên mãn, ngay cả ngưỡng cửa Chân Nguyên cảnh cũng chưa chạm tới.
Khoảng cách giữa hai người như trời với đất, khiến lòng hắn ngổn ngang trăm mối, vừa có khâm phục, lại vừa có sự chua xót và bất lực khó nói thành lời.
Về phần Lưu Vân, nàng đứng ở rìa đám người, nhìn Trần Khánh được mọi người vây quanh, hào quang vạn trượng, lại nghĩ đến tiền đồ của bản thân vì nóng lòng cầu thành mà tự hủy hoại, trong mắt không khỏi lóe lên một tia ảm đạm và hối hận.
